Dạo gần đây, CiCi hay nghe tin về những người quen ra đi khi còn rất trẻ. Mới hôm qua còn nói cười, còn sẻ chia bao câu chuyện về ước mơ, hoài bão, những nỗi buồn và niềm vui. Gác máy xong còn hẹn gặp lại…
Vậy mà rồi, một ngày, hay tin bạn ra đi. Đột ngột. Hụt hẫng. Bàng hoàng.

Ngay cả chính CiCi, cũng vừa trải qua một mất mát sâu sắc — sự ra đi của bé mèo cưng. Mới hôm nào còn nằm cạnh nhau, còn rúc vào lòng mà ngủ ngoan, tưởng chừng sẽ bên nhau lâu dài… Vậy mà, chỉ trong khoảnh khắc, không còn cảm nhận được hơi ấm ấy nữa.
Nỗi đau đó không chỉ là mất mát, mà là những điều chưa kịp cho nhau khi còn có thể.
Chúng ta vẫn thường đợi:
Đợi khi có thời gian,
Đợi khi có đủ tiền,
Đợi khi thành công,
Đợi đến một ngày nào đó — mà không biết, liệu ngày ấy có bao giờ đến?
Cái chết đến bất ngờ, không hẹn trước — như để dạy ta cách sống thật chậm, thật hiện diện. Không phải đợi có thời gian mới ngồi bên nhau. Không phải đợi có tiền mới được hạnh phúc. Mà là thương nhau trọn vẹn trong từng phút giây còn có mặt trên đời.
Trải qua nhiều lần chia ly, CiCi mới thấm rằng:
Bao nhiêu thời gian cũng là không đủ, nếu ta vẫn còn mải trách nhau, giận hờn nhau, nếu ta còn bận sợ người khác đánh giá, bận sống trong ánh nhìn của thiên hạ. Thì ta đang bỏ lỡ những khoảnh khắc quý giá nhất của đời mình. Có những người bước qua cuộc đời ta, mà ta không kịp ôm họ lần cuối. Có những lời xin lỗi giữ trong lòng quá lâu, rồi mãi mãi không còn cơ hội để nói. Có những yêu thương, tưởng sẽ còn nhiều dịp để thể hiện…nhưng đời đâu có hứa hẹn gì với ngày mai? Và khi mất đi rồi, ta mới hiểu mọi danh vọng, mọi kế hoạch, mọi “đợi thêm chút nữa”… đều trở nên vô nghĩa khi đứng trước cái chết. Những điều ta từng nghĩ là quan trọng — thành công, tiền bạc, tiếng tăm — bỗng trở nên mờ nhạt. Bởi khi ai đó ra đi, ta không nhớ họ từng giỏi ra sao, có bao nhiêu tài sản, mà ta chỉ nhớ… họ từng yêu thương ta như thế nào. Rồi ta chợt nhận ra chỉ có hiện tại là thật sự tồn tại.
Chỉ có HIỆN TẠI mới thực sự TỒN TẠI
Vậy mà hiện tại lại là điều ta dễ bỏ quên nhất. Ta cứ mải miết hướng về tương lai — “khi nào đó”, “lúc khác”, “sau này”…Và trong lúc đợi ngày mai, ta đã đánh mất hạnh phúc hôm nay. Ta chìm trong những tiếc nuối của quá khứ đến nỗi không còn nhận ra người bên cạnh mình đang cần một ánh mắt thấu hiểu, một cái ôm, hay đơn giản là một câu “mình vẫn ở đây với nhau”.
Ai đang thương ta?
Ai ta đang thương?
Mình đang yêu thương họ bằng cách nào?
Có khi nào, ta gọi đó là tình yêu — nhưng thực ra, lại đang vô tình khiến nhau tổn thương?
Tình yêu không cần đợi. Sự hiện diện không cần điều kiện. Và sự sống thật ra đang hiện diện rõ ràng nhất — trong từng nhịp thở, từng ánh mắt, từng cái nắm tay. Có lẽ, bài học lớn nhất mà cái chết để lại… không phải là nỗi sợ mất đi, mà là sự nhắc nhở để sống trọn vẹn hơn với những gì đang có.
Một sự sống hiện hữu, trọn vẹn, dịu dàng.
Với người ta thương.
Với chính mình.
Với khoảnh khắc này — ngay lúc này
Cái chết nhắc nhở chúng ta sống trọn vẹn hơn với những gì đang có
Nếu bạn đọc đến đây, có lẽ bạn cũng có thể đã có những trải nghiệm tương tự: một mất mát bất ngờ, một điều chưa kịp nói, một cái ôm còn dang dở…CiCi không có tất cả câu trả lời. Nhưng CiCi có một bàn tay ấm và một trái tim mở rộng để cùng bạn bước đi – Trên hành trình chữa lành, trên con đường quay về với chính mình. Và sống trọn vẹn hơn từng khoảnh khắc chúng ta đang có.