Chào bạn,

Hôm nay, mình muốn kể bạn nghe một câu chuyện không tên, nhưng lại lặng lẽ diễn ra trong cuộc đời của rất nhiều người, có thể cả bạn và mình.

Có một cô gái, mạnh mẽ và độc lập, luôn tự nhủ rằng cô sẽ không bao giờ giống mẹ. Mẹ cô hay kiểm soát, dễ nổi giận, muốn mọi thứ phải theo ý mình. Những lần bị mẹ la mắng, cô từng tổn thương rất nhiều, lòng thầm hứa sẽ sống khác đi. Nhưng rồi, một ngày, khi chính cô trở thành mẹ, cô giật mình nhận ra mình đang la con, giọng điệu y hệt mẹ năm xưa. Cô sợ hãi, hoang mang: “Tại sao mình lại trở thành người mình từng không muốn?”

Nếu bạn từng có khoảnh khắc như thế – khi nhìn vào gương và thấy bóng dáng cha mẹ mình trong chính cách bạn sống, bạn yêu, hay bạn giận – thì bạn không hề đơn độc.

Chúng ta, đôi khi, vô thức sống như cha mẹ mình, dù trong lòng từng khao khát được khác đi. Vì sao lại thế? Từ khi còn bé, ta đã học cách sống qua ánh mắt của mẹ, giọng của cha, qua những cơn giận hay vòng tay ôm. Đó là những tín hiệu đầu tiên dạy ta về thế giới, về tình yêu, về chính mình. Nếu cha mẹ yêu ta bằng sự kiểm soát, áp lực, hay chối bỏ, ta vô tình học cách yêu bản thân mình theo cách đó.

Tâm trí ta, như một đứa trẻ, chọn cách sinh tồn: trở nên giống họ, để cảm thấy an toàn, quen thuộc, và được thuộc về. Ta “mượn” hình dáng của những người từng khiến ta đau, với hy vọng sẽ không phải chịu thêm vết thương nào nữa. Nhưng sâu thẳm bên trong, có một phần của ta vẫn lạc lõng. Đó là “đứa trẻ bên trong” – phần ta từng tổn thương, từng khao khát, từng gồng mình để sống sót. Đứa trẻ ấy khẽ thì thầm: “Đây không phải mình. Mình không muốn làm người khác đau. Mình chỉ muốn được là mình, được yêu thương thật lòng.”

Mình tin rằng, từ góc nhìn của linh hồn, không gì là ngẫu nhiên. Linh hồn bạn chọn sinh ra trong gia đình này, bên cha mẹ này, để học những bài học sâu sắc nhất cho hành trình trưởng thành. Việc vô thức sống như cha mẹ không phải là thất bại. Đó là dấu hiệu rằng bạn đã đi trọn một vòng lặp, và giờ là lúc để quay về – quay về với chính mình, để chữa lành, để kết thúc những vết thương kéo dài qua bao thế hệ.

Từ góc nhìn linh hồn, không gì là ngẫu nhiên

Làm sao để quay về? Không cần phải cố gắng “thoát khỏi” cha mẹ mình. Chỉ cần nhận ra khoảnh khắc bạn đang hành xử giống họ – rồi dừng lại, thở sâu. Hỏi chính mình: “Mình đang phản ứng từ nỗi sợ, hay từ tình yêu?” Rồi chạm vào cảm xúc thật, mong muốn thật, giá trị thật của bạn. Có thể sẽ có nước mắt. Có thể sẽ có những ngày bạn không biết mình là ai. Nhưng đừng sợ. Đó là bước đầu tiên để trở về.

Bạn không cần sống như cha mẹ mình để được yêu thương. Bạn không cần mạnh mẽ như cha, hay hy sinh như mẹ, để chứng minh mình xứng đáng. Bạn xứng đáng, chỉ vì bạn là bạn. Và bạn hoàn toàn có thể viết lại cách yêu, cách sống, cách nuôi dưỡng một cuộc đời không lặp lại những vết thương cũ.

Có thể bạn từng trở thành “một ai đó” để sống sót. Nhưng giờ đây, bạn đang có cơ hội để trở thành chính mình – trọn vẹn, dịu dàng, chân thật. Chào mừng bạn trở về. Cảm ơn bạn, vì đã đủ dũng cảm để chọn một con đường khác – con đường của ánh sáng, tỉnh thức, và tình yêu.

Thương bạn,
CiCi

Các bài viết liên quan