
Nỗi cô đơn không đến từ sự thiếu vắng người khác, mà từ sự rời xa chính mình
Có những nỗi cô đơn không thành hình, không gọi được tên. Nó không đến từ việc thiếu vắng người bên cạnh, mà đến từ khoảng cách với chính bản thân mình – khi ta không còn cảm nhận được mình là ai, mình muốn gì, và vì sao lại luôn thấy trống rỗng dù cuộc sống bên ngoài vẫn diễn ra đầy đủ.
CiCi đã gặp rất nhiều người như vậy – những người trưởng thành, tưởng chừng mạnh mẽ và thành công, nhưng trong một khoảnh khắc yên lặng nào đó, họ lại rơi vào cảm giác lạc lõng mơ hồ. Không ai thấy, không ai hiểu, và ngay cả họ cũng chẳng thể chạm vào chính mình.
Câu trả lời cho nỗi lạc lõng đó, nhiều khi nằm ở nơi rất xa – tận trong ký ức của một đứa trẻ.
Một đứa trẻ từng ngồi yên lặng bên góc giường, chờ một cái ôm không đến.
Một đứa trẻ từng khóc trong đêm mà chỉ có bóng tối là người bạn duy nhất.
Một đứa trẻ từng gồng lên để “ngoan”, để không trở thành gánh nặng.
Và rồi lớn lên, mang theo trong lòng niềm tin rằng: cảm xúc của mình là thứ nên giấu đi, rằng mình chỉ được yêu nếu mình “đúng” và “tốt”.
Trẻ con không chỉ cần ăn no, ngủ đủ. Chúng cần được nhìn thấy bằng ánh mắt dịu dàng, được lắng nghe bằng sự hiện diện thật lòng, và được ôm ấp bằng một tình yêu vô điều kiện. Đó là cách chúng cảm nhận rằng:
“Thế giới này an toàn. Con có giá trị. Cảm xúc của con được chấp nhận.”
Nhưng khi sự kết nối đầu đời ấy thiếu vắng, trái tim non nớt sẽ tự học cách xây tường. Không ai bảo nó phải mạnh mẽ, nhưng nó vẫn cắn răng chịu đựng. Không ai cấm nó buồn, nhưng nó vẫn cười. Và rồi đứa trẻ ấy lớn lên thành người lớn – vẫn làm việc, vẫn yêu đương, vẫn cười nói – nhưng có một phần trong họ vẫn đang chờ được yêu thương đúng cách.
Nếu bạn từng cảm thấy lạc lõng, trống rỗng, hay như thể mình đang sống mà không thật sự “có mặt” – CiCi muốn bạn biết rằng: bạn không hề một mình.
Có thể bạn đã đánh mất kết nối với thế giới nội tâm – nhưng sợi dây ấy chưa bao giờ thật sự biến mất. Nó chỉ đang chờ bạn quay lại, thật nhẹ nhàng, và nắm lấy.
Hành trình chữa lành không phải là thay đổi để trở nên “tốt hơn”.
Mà là một cuộc trở về – về với chính mình.
Về để nhận ra rằng mình vẫn ở đây, vẫn còn đó những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ quên.
Về để ôm lấy đứa trẻ bên trong – và thì thầm với nó rằng:
“Từ nay, mình sẽ không để em ấy một mình nữa.”
Nếu bạn đang trong hành trình tìm lại sự kết nối ấy, CiCi mong rằng những dòng này như một vòng tay nhẹ nhàng – không vội vàng, không phán xét, chỉ ở bên và nói:
“Bạn đã đi xa đủ rồi. Bây giờ, mình cùng nhau quay về nhé.”